“Bát cực băng!”
Trong một rừng cây nhỏ trên núi, tiếng quá thanh lãng, đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh nhanh nhẹn di chuyển trong rừng, nhiều gai góc rậm rạp, cũng không mang đến cho hắn chút trở ngại nào.
Sau đó, thân ảnh đột ngột dừng lại trước một cây đại thụ, thân thể hơi nghiêng, khửu tay đánh mạnh lên trên đại thụ.
“Phanh!” Một tiếng, vụn gỗ bay khắp nơi, những cái khe như mạng nhện, dọc theo chỗ bị đánh vào, chậm rãi lan tràn
“Dát chi…” Cây đại thụ bị đánh nát một nửa, phát ra tiếng động dát chi, một lúc sau, rốt cuộc cũng vô lực ngã xuống đất.
Thời điểm đại thụ ngã xuống, đạo thân ảnh tựa như linh hầu kia thối lui thân hình một bước, sau đó nhẹ nhàng ngồi trên một khối cự thạch màu xanh.
Nhìn hiệu quả mà mình làm ra, trên khuôn mặt thanh tú của Tiêu Viêm, tràn đầy nụ cười hân hỉ, ba tháng này, đây chính là lần đầu tiên hắn sử dụng thành công huyền giai cao cấp đấu kĩ bát cực băng, mà đấu kĩ có thể cùng địa giai so sánh này đích xác không làm cho Tiêu Viêm thất vọng, chỉ bằng sáu đoạn đấu khí, phá hư lực gây ra, đủ để so sánh với tám đoạn đấu khí!
…..
Sơ giai đấu khí càng về sau, tốc độ cũng càng chậm, từ sau khi mua đủ dược vật, Tiêu Viêm đã đóng cửa khổ tu ba tháng, tại mấy ngày cuối của tháng thứ ba, Tiêu Viêm mới ngẫu nhiên, từ năm đoạn đấu khí đột phá lên sáu đoạn…
Ba tháng tăng lên một đoạn đấu khí, tuy tốc độ này chậm hơn hai tháng trước rất nhiều, dù vậy, Tiêu Viêm cũng thập phần thỏa mãn, nhớ năm đó, hắn tu luyện hơn nửa năm, mới từ năm đoạn đấu khí, đến sáu đoạn, tốc độ hôm nay, đã rất khủng bố.
…..
Phát ra một đòn bát cực băng, cả người Tiêu Viêm bỗng nhiên giống như một sinh vật biển bị mắc cạn, cảm giác đau đớn, không ngừng ăn mòn thần kinh, gân xanh trên cánh tay, giật giật nhẹ, đó là dấu hiệu của dùng sức quá độ.
Liếm liếm môi, Tiêu Viêm gian nan cúi đầu, nhìn khửu tay của mình, nơi đó, đã đỏ bừng một mảnh…
“Tê…” Khóe miệng cứng đờ, Tiêu Viêm hít một hơi khí lạnh, cười khổ nói:
“Khó trách phải chịu huấn luyện bị đánh tàn khốc như vậy, nếu không, một kích này dùng đến, đứt không phải thụ, mà là tay của ta, bát cực băng này,
quả thực là cứng hơn thân thể của bất cứ ai.”
Toàn thân mệt mỏi nằm trên cự thạch lạnh lẽo, hô hấp hơi dồn dập của Tiêu Viêm, cũng chậm rãi vững vàng lại, cảm giác rã rời của thân thể, làm hắn không muốn di động một ngón tay.
Lấy sáu đoạn đấu khí của Tiêu Viêm bây giờ, nhiều lắm chỉ có thể sử dụng một lần bát cực băng, mà sau khi sử dụng, hắn sẽ gặp tình trạng toàn thân thoát lực, đến lúc thể lực hồi phục mới thôi.
Tiêu Viêm ngẩng đầu, híp mắt lại, miễn cưỡng nhìn những đám mây bay trên bầu trời màu xanh, gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc màu đen phủ lên trên trán.
Sâu trong thân thể, trúc cơ linh dịch hấp thu trong mấy tháng, cũng là từng giờ từng phút thẩm thấu ra, không dấu vết chữa trị cơ thể mệt mỏi và tế bào, khiến cho chúng có thể bằng tốc độ nhanh nhất, mang đến lực lượng cho chủ nhân.
“Lão sư, ta còn bao lâu nữa mới có thể tấn nhập bảy đoạn đấu khí?” Khép hờ hai mắt, Tiêu Viêm bỗng nhiên thấp giọng nói.
Chỉ cần tấn nhập bảy đoạn, vậy là hắn đã đủ tư cách tiến vào đấu khí các tìm công pháp, tuy nhiên bây giờ hắn đã không cần đấu khí công pháp của Tiêu gia, nhưng chính mình lại cần có tư cách này, bởi vì nó sẽ quan hệ đến mặt mũi của phụ thân.
Một trận gió mát thổi qua, thân hình trong suốt của dược lão, xuất hiện bên cạnh cự thạch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong mắt mang thanh tiếu ý nhìn thiếu niên, dược lão đầu tiên là dò xét cây đại thụ bị gãy, khẽ gật đầu, hơi trầm ngâm, cười nói: “Tốc độ tu luyện đấu khí của ngươi ngoài dự kiến của ta, vốn ta nghĩ cho dù ngươi có linh dịch trợ giúp, ngươi cũng cần một năm để tiến vào bảy đoạn… Có lẽ áp lực phải chịu trước kia quá kịch liệt, bây giờ phản ngược lại, ngươi cũng càng thêm điên cuồng, theo tốc độ này, trong vòng hai tháng, nhất định có thể tiến nhập bảy đoạn đấu khí.”
Nghe vậy, môi Tiêu Viêm nhếch lên một hồ độ nhàn nhạt, hắn rất muốn biết, đám tộc nhân trong ba năm châm chọc cười nhạo mình, lúc thấy mình triển hiện thực lực sẽ có biểu tình thế nào? Lời nói ngày đó với Nạp Lan Yên
Nhiên trong đại sảnh, sao lại không phải nói với bọn họ?
“Tiêu Viêm ta ba năm trước có thể sáng tạo kỳ tích, ba năm sau, ta đương nhiên có thể!” Ánh mắt khẽ lóe sáng, Tiêu Viêm nhớ đến những ánh mắt khinh thường mình trong đại sảnh, bóng dáng có chút cô đơn của thiếu niên, quật cường mà chấp nhất!
“Nạp Lan Yên Nhiên, ta đang từng bước từng bước đuổi theo ngươi, ngươi tĩnh tâm chờ đợi đi, ba năm sau, chúng ta, gặp tại Vân Lam tông!”
Khóe miệng bỗng nhiên nổi lên một mạt kiệt ngạo, thiếu niên đứng mạnh dậy, ngửa đầu nhìn bầu trời quát lớn.
Nhìn thiếu niên, dược lão mỉm cười, cũng không ngăn cản, người, cần có áp lực mới có thể thành thục, Tiêu Viêm bây giờ, thiên phú đã có đủ, thứ cần, là một một loại áp lực! Sự xuất hiện của Nạp Lan Yên Nhiên chính là áp lực tốt nhất.
“Lấy nàng làm thí luyện thạch của ngươi đi, con đường trở thành cường giả, ngươi vẫn còn khoảng cách rất xa!”
“Đi thôi, về nhà tu luyện!”
Quát lên vài tiếng, tiếu ý trên khuôn mặt của Tiêu Viêm lại vui vẻ thêm vài phần, nhảy xuống cự thạch, vẫy tay với dược lão một cái, lãng tiếu lao xuống chân núi.